Tôi còn nhớ ngày tôi còn bé, tôi có một cậu bạn sát cạnh nhà chơi với nhau rất thân. Hôm ấy, tôi và cậu đang bày trò chơi trước hiên nhà thì tôi nghe thấy một tiếng hét lớn, rồi thấy cha cậu từ trong nhà lao ra, ông tát tai cậu mấy phát rồi lôi cậu xềnh xệch. Tôi sợ hãi điếng người không hiểu chuyện gì thì đã thấy cậu bị cha lột trần quần áo, tay ông cầm cái roi tre và quất liên tục vào người cậu. Cậu la hét đau đớn thảm thiết và quỳ lạy van xin nhưng vô ích. Tôi trợn tròn mắt đứng như trời trồng nhìn bạn mình, rồi quay qua nhìn mẹ cậu, bà ấy cũng đang quỳ gối dưới sân, gào lên van xin và níu lấy tay chồng, nhưng bà nhỏ thó rúm ró không thể nào cản nổi một người đang lên cơn điên loạn!
Đó là trận “đòn thù” đầu tiên tôi chứng kiến bạn mình bị cha ruột hành hạ, những trận đòn tiếp theo cứ dày đặc theo tuổi thơ của bạn tôi, và khiến bạn trở thành đứa trẻ chai lì, không bao giờ biết khóc nữa. Còn tôi, tôi quá nhỏ để có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa cha con họ, cho đến khi lớn hơn một chút, tôi mới hiểu được sự thật do chính mẹ cậu bạn kể:
Cha cậu bạn, ông là một bác sỹ quân y cực giỏi thời chế độ cũ. Và như bao người khác, ông bị nhốt vào trại cải tạo! Chẳng hiểu họ đã tra tấn thế nào, đã làm gì não bộ ông mà khi ông trở về, ông nửa tỉnh nửa mê, mỗi khi nổi cơn điên loạn, ông chỉ biết lôi thằng con út, là cái đứa bé bỏng nhất không thể tự vệ hay có thể chạy trốn để trút vào nó ngàn nỗi căm hận. Từ một người đàn ông trí thức, làm nghề y cao quý giúp đỡ bao người, từ một người cha nhân hậu và giàu tình thương ông đã biến thành một con quỷ hung bạo sau những năm tháng ở trong trại cải tạo!
Bạn hãy trả lời tôi xem: Ai là nạn nhân trong câu chuyện này? Ai là kẻ thủ ác gây ra thảm cảnh trên? Ai là người đáng thương, đáng tội nghiệp? Và cậu bạn ấy khi lớn lên và hiểu chuyện, cậu thù hận cha mình hay những kẻ gây ra tội ác với cha mình?
Và tôi nhớ đến lời một người anh thân thiết của tôi, cứ đến dịp 30 Tháng Tư hàng năm, khi anh thấy “phe” hải ngoại nhắc đến “quốc hận” là anh lại chép miệng, anh bảo chuyện quá khứ đã qua rồi, sao cứ nhắc nhớ lại, thương vay khóc mướn chuyện quá khứ mãi làm gì?
Mỗi khi nghe anh nói tới vấn đề này là tôi lại lặng im, tôi không đôi co với anh, tôi chỉ đang nhớ lại hình ảnh:
– Một ông bác sỹ điên loạn tay cầm cái roi tre quật từng nhát tứa máu xuống thân thể trần truồng của đứa con trai mình, thằng bé chỉ vừa 5 tuổi!
– Hình ảnh cha tôi thẫn thờ bên di ảnh hai chú sỹ quan của mình, nhớ lời cha kể ông Nội trước khi nhắm mắt trong cơn hấp hối thì thào gọi tên đứa con của mình – người sỹ quan ấy trong ngày giặc loạn đã cố chạy về với gia đình nhưng bị bắn rớt xuống sông, mất tích, mất xác!
– Tôi hình dung hàng triệu đồng bào lênh đênh trên biển trong chuyến “chôn dầu vượt biển”. Ai còn sống, ai đã là mồi cho cá mập, cho bão táp ngàn khơi, cho bọn cướp biển hãm hiếp rồi hất thây xuống biển?…
Và những người đang còn sống, dù vẫn ở trên đất Việt Nam này hay sống lưu vong ở hải ngoại, liệu họ có thể quên được cái ngày mà cả gia đình họ tan tác, cha mẹ rời con, vợ chồng lìa nhau? Có những buổi ly biệt chính xác là loạn ly, chia lìa nhau mãi mãi. Người ta bảo chỉ đi “tập trung” vài hôm mà sao người thân mình đi mãi chẳng trở về?
Ai có thể gánh được nỗi đau của ngàn trùng xa cách, của vĩnh viễn mất nhau? Hỏi làm sao người ta sao có thể nguôi thù hận? Sao có thể không nhắc nhớ? Sao có thể tha thứ vì đã 48 năm, chưa một ai dám thốt lên lời “Xin lỗi” đồng bào mình. Vẫn chỉ là lễ hội, là nhảy múa ăn chơi, là ca hát mừng ngày “chiến thắng”!
Và ngày nay, bạn nói cho tôi nghe xem: Có bao nhiêu cha mẹ già còng lưng dự phiên tòa – ngậm ngùi khóc tiễn biệt con, bao nhiêu người vợ ly biệt chồng, vì chồng dính án tù “chính trị”?
Bao nhiêu đứa trẻ vừa chào đời chưa bao lâu đã phải rời xa cha? Có đứa còn chưa kịp nhớ mặt cha như con của Trịnh Bá Phương, con của Nguyễn Lân Thắng. Và kế tiếp đây là ba cô con gái nhỏ của Peter Lam Bui, đứa lớn chỉ mới gần 7 tuổi, đứa kế 6 tuổi và đứa út chỉ hơn 2 tuổi. Ngày mai (25 Tháng Năm 2023) sẽ diễn ra phiên tòa của cha chúng: Sẽ là 5 năm, 8 năm hay 10 năm những đứa trẻ mới có lại được cha mình? Ai, ai sẽ trả lại quãng thời gian chúng phải lớn lên thơ dại và thiếu thốn trăm bề khi không có cha bên cạnh?!
Và tôi hình dung về thân phận của những đứa trẻ, những đứa bé non nớt chẳng làm gì nên tội nhưng đã có lý lịch ngầm trích ngang là cha ở tù. Rồi chẳng may, chẳng may có ai đó nói ra nói vào, là bạn bè dè bỉu nói kháo nhau: “Cha nó đi tù”!
Những đứa trẻ ấy sẽ ra sao, chúng nào đã hiểu gì về cái giá của đòi tự do dân chủ, chỉ biết là cha đi tù, là kinh thiên động địa, là đau đớn và nhục nhã biết bao nhiêu! Và những đứa trẻ ấy đương nhiên bị mất trắng tuổi thơ, chúng bị cô lập dù ở giữa xã hội, là bất lực xót xa khi thấy mẹ bươn bả vào tù thăm nuôi cha, và nhìn thấy cuộc sống khó nhọc oằn trên lưng và hằn trên đôi tay của mẹ! Và người mẹ ấy phải bóp miệng mình, bóp cái ăn của con, bắt con phải nhín miệng để mẹ gom góp từng chút thăm nuôi cha trong tù. Những đứa trẻ ấy bị đối xử bất công khi chính cha chúng lên tiếng đòi bất công cho xã hội, đau đớn thay, ê chề thay!
Và dù ít dù nhiều, sân hận và thù hận lại nối tiếp qua từng thế hệ. Những đứa trẻ ấy liệu có một cuộc sống bình thường? Liệu có thể thản nhiên mà tha thứ cho những ai đã phá nát tan gia đình và tuổi thơ của chúng!
Tôi khóc thương cho đất nước tôi, một xứ sở mà “tự do” chưa bao giờ là miễn phí, hận thù thì vẫn mãi chất chồng, chẳng bao giờ phôi pha, và điều này:
Sẽ còn truyền qua bao thế hệ?
_________
TIN THÊM:
Nhà hoạt động nhân quyền Bùi Tuấn Lâm sẽ bị đưa ra xét xử vào ngày 25 Tháng Năm 2023, với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”. Nếu tòa kết tội tại phiên tòa xét xử ông vào ngày 25 Tháng Năm 2023, Bùi Tuấn Lâm phải đối mặt với án tù 12 năm theo điều 117(1) của bộ luật hình sự.
Hận Thù là một yếu tố (rất cần thiết-Pnn) của chiến đấu: Mối Thù không đội trời chung với đối phương thúc giục (đảng viên cs-Pnn)
vượt qua những giới hạn tự nhiên của Con Người, nhằm tạo nên bộ máy (giết người-Pnn) toàn hảo, lạnh lùng, mạnh mẽ, và có hiệu lực! Bộ đội cộng sản phải đạt được nhự vậy.
Che Guevara: “Hãy tạo thêm nhiều (Chiến tranh) Việt Nam” -Tháng 7/1967.
Dẫn Nhập:Sau lần
kết thúc cuộc chiến 1960-1975 nơi Miền Nam, sự nghiệp của
“đảng/ngườicộng sản” không ngừng lại với ngày 30 Tháng Tư, 1975 ở Sài
Gòn, cuộc tận diệt (người/chế độ Miền Nam) như bài hát “Giải Phóng Miền
Nam chúng ta thề quyết tiến bước. “Diệt đế quốc Mỹ, xóa tan bè lũ bán
nước…” tiếp tục được thực hiện dưới nhiều hình thức, những mức độ khác
nhau.
Mà nay, 48 năm sau 1975, trận
chiến không khoan thứ, không cân sức (và vô ích) nầy vẫn được tiếp tục
với những đối tượng gọi là “kẻ thù” nơi Miền Nam. Đấy là “những thế hệ “Người Lính/Công Dân VNCH”
trước 30/4/1975 PHẢI luôn được/bị tồn tại – Nay (nếu) còn sống thì đã,
đang là những lão nhân ở độ tuổi 60, 70, 80, 90… với năng lực vật chất,
tinh thần rơi rớt còm cõi trong cảnh sống cuối đời.
Trong cùng lúc, Cộng Đồng Người
Việt Hải Ngoại, thành phần đã rời bỏ nước sau 30/4/1975 với tư cách “Tỵ
nạn Cộng sản” cũng dần mai một. Tuy nhiên thành phần “kẻ thù” kia vẫn tiếp tục/đang hiện diện/phải tồn tại và luôn “bị tấn công” nhằm gây nên “chất men chính nghĩa” để người/chế độ cộng sản ở Miền Bắc/trong nước đạt được “Tính Chính Danh/Tính Đảng/Đảng CS”.
Một.
“Đường vinh quang xây xác quân thù!” – Tiến Quân Ca – Văn Cao
Có người ở Hà Nội sau 1975 đã đưa đề nghị: Nên xét lại nội dung của Tiến Quân Ca (Văn Cao, 1944) vì đẫm máu quá, không phù hợp với thời đại/khẩu hiệu chiến lược xây dựng (hòa bình) sau lần “Đại thắng Mùa Xuân 1975”. Cũng bởi, chiến lược xây dựng XHCN đã đưa cả nước xuống hố bần cùng.
Thế nên, phải tiến hành “Đổi Mới hay là Chết/Chết Thiệt”
từ Đại hội Đảng VI, 1986. Không biết đề nghị thật hay giả, được bao
nhiêu phần khả tín, nhưng rõ ràng Quốc ca của đảng/nhà nước VNDCCH
(1945-1976)/CHXHCNVN (1976…) quá đẫm máu – Máu Quân Thù – Qua bài hát nầy có thể nói: “Không có “Quân Thù” đảng CSVN không (có cớ) tồn tại được”! Sống/Cách Mạng/Giết Người là Một.
Do dung lượng của bài báo, bài viết
chỉ giới hạn trong “sự nghiệp của đảng/bác ta”. Vì “bác/đảng ta” có cách
(giết người) riêng mà nạn nhân trước, sau khi chết cũng không biết tại
sao? Vì đâu? Cũng không đâu trên thế giới mà hình ảnh, hình tượng người
lãnh đạo bày ra cùng khắp như ở Bắc Hàn và Việt Nam?! Trong sách vở, bài
hát, tài liệu, văn hóa lềnh kênh, dày đặc. Nhà chùa đã thành “nhà (thờ) Bác Hồ”. Bàn thờ tổ tiên nên thành “bàn (thờ) Bác Hồ!” Người viết không hề nói quá.
Bàn thờ Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh tại chùa Ba Vàng. Ảnh: Báo Xây Dựng
Muốn hiểu chuyện sau 1975 nơi Miền
Nam, cũng cần nên nhắc lại sự kiện, sau khi cướp chính quyền (8/1945),
trước và trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp (1946-1954), “bác/đảng
ta” đề ra tiêu chuẩn để gọi kẻ thù gồm: “Phát-xít Nhật và bầy chó đê hèn của chúng”; “đảng phái phản động/bọn phỉ người Hoa/thực dân xâm lược”, và “trí/phú/địa/hào đào tận gốc, trốc tận ngọn” từ nông thôn, làng, xã Bắc Việt Nam! Và giết/giết thật không nương tay.
Cải cách ruộng đất 1953-1956 tại nông
thôn Miền Bắc là một điển hình. Nếu giai đoạn trước, sau 1945-1954 nầy,
lượng người bị giết là do yêu cầu từ cuộc “kháng chiếnchống thực dân Pháp” quá xa xôi, thì trong giai đoạn chiến tranh của thế kỷ trước (1960 -1975) danh mục kẻ thù được thay đổi, trở thành “Mỹ-Diệm; Thiệu-Kỳ” chung trong một tổng thể ”Ngụy Quân-Nguỵ Quyền/Đế Quốc Mỹ xâm lược”. Nên mãi đến Tháng Tư 1975, “Đế quốc Mỹ xâm lược” vẫn còn nguyên hiện diện để một gã trẻ tuổi tên là Nguyễn Văn Thạc kêu lên lời đòi máu: “Thằng mỹ (không viết hoa-pnn) xâm lược thế nào? Tôi muốm đâm lưỡi dao vào trái tim đen đúa của nó!” trong sách “Nói với tuổi hai-mươi”.
Không phải chỉ riêng Thạc, mà một tên
tuổi khác được mệnh danh là “nhân vật phản tỉnh/chống đối chế độ/chế độ
cs Hà Nội”, Dương Thu Hương (không rõ cường độ chống đối giới cầm đầu
nơi Hà Nội thực hư bao nhiêu) nhưng cách Dương Thu Hương mô tả về hành
vi bạo ngược của lính VNCH thì không còn chữ nghĩa nào cho đơn vị con
người/“Người Lính VNCH”.
Trong Tiểu Thuyết Vô Đề, Dương Thu Hương kể: ”Chúng
tôi hướng vào góc rừng đã tỏa ra mùi thối khủng khiếp mà đi. Tới vực cô
hồn, gặp sáu cái xác truồng. Xác đàn bà. Vú và cửa mình bị xẻo, ném
vung vãi khắp đám cỏ xung quanh.. Nhờ những tấm khăn dù, nhờ những chiếc
cổ áo sơ mi kiểu lá sen tròn và hai ve nhọn mà chúng tôi nhận ra đấy là
những người con gái miền Bắc. Có lẽ họ thuộc một binh trạm hoặc một đơn
vị thanh niên xung phong cơ động nào đó bị lạc. Cũng
có thể họ đi kiếm măng hoặc rau rừng như chúng tôi rồi vấp bọn thám báo
(Lính VNCH-Pnn) – Chúng đã hiếp các cô tàn bạo trước khi giết! (Dương Thu Hương -Tiểu Thuyết Vô Đề-Văn Nghệ, Nam Cali, 1991).
Cách tố cáo “mổ bụng, xẻ gan, cắt đầu vú, xẻ cửa mình (phụ nữ)..”
của Dương Thu Hương (dẫu đã một lần ngồi khóc trên đường phố Sài Gòn,
ngày 30/4/1975 vì chứng kiến “một xã hội văn minh (Sài Gòn) bị đánh sập
bởi một chế độ man rợ (Hà Nội)); hoặc lời nguyền “Đâm lưỡi dao vào trái tim đen đúacủa thằng mỹ” trong sách “Nói với tuổi hai-mươi” của NVThạc là những hình ảnh đã được “chính thức hóa/hình tượng hóa” khi mô tả “bọn lính mỹ-ngụy”- (Lưu ý: Không bao giờ viết hoa-Pnn) cho dẫu kể từ 1970 bắt đầu Việt Nam Hóa Chiến Tranh – Lính bộ chiến Mỹ không còn hoạt động hành quân.
Và cụ thể, ngày 27 Tháng Ba 1973 toán lính Mỹ cuối cùng mặc y phục làm
việc văn phòng/ka-ki vàng ở Tân Sơn Nhất rời Việt Nam dưới sự giám
sát/đếm từng người của Thiếu tá Bùi Tín – Nhắc lại chính xác: Ngày 27 Tháng Ba 1973.
Năm 1975, Thạc được “20” tuổi; thế nên, năm 1970 ở Hà Nội chắc chẳng ai dạy cho thiếu niên Thạc biết được: 1970 thằng lính mỹ không còn hoạt động trên chiến trường; qua 1973 thì “sạch bóng Mỹ xâm lược”.
Dương Thu Hương thì lại càng “ngớ ngẩn”: Lực lượng phi quân sự (Biệt
kích) Miền Nam, các toán “Biệt Kích Hắc Long” của Sở Công Tác; “Biệt
Kích Lôi Hổ” của Sở Liên Lạc thuộc Nha Kỹ Thuật hoạt động trên vùng biên
giới Lào-Việt, dọc Đường mòn HCM (như trong TTVĐ của Dương Thu Hương mô
tả) thông thường quân số chỉ từ 4-7, 8 người phải áp dụng tiêu lệnh tiên quyết: Tuyệt đối giữ bí mật/Bắt buộc tránh đụng độ! Với
tiêu lệnh chỉ đạo tối thượng nầy, hành quân ngắn hạn (để trở về) nhóm
nhỏ Biệt kích lấy đâu điều kiện, hoàn cảnh để đi hiếp và cắt đầu vú
(sáu) nữ giao liên?!
Hai.
Kế hoạch lăng nhục tố cáo “bọn Ngụy Sài Gòn” luôn tiếp tục!
Vào thời kỳ sau chiến tranh
(1960-1975) rất lâu, kéo dài qua thế kỷ 21, kế hoạch lăng nhục, tố cáo
đối với Người Lính Miền Nam vẫn phải
được tiếp tục. Kế hoạch nầy được người/chế độ cs chuẩn bị rất kỹ, tuyên
truyền, phổ biến rộng khắp– Theo nhận xét khách quan của Giáo sư Nguyễn
Văn Tuấn (ở Úc – Không thuộc thành phần Ngụy Quân-Ngụy Quyền trước
1975): “Ngày xưa ở miền Bắc
VN, tôi (NVT) đoán (đoán rất trúng-Pnn) người ta tuyên truyền nói xấu về
chế độ miền Nam VN dữ lắm. Bộ máy tuyên truyền ngoài đó đã thành công
gieo được vào đầu óc của người dân thường rằng chế độ Mỹ Nguỵ rất ác
ôn; lính Nguỵ chỉ đánh thuê, rất ác ôn đến nỗi họ ăn gan uống máu
người…”.
Xin xem tiếp nhận xét của Tưởng Năng Tiến (Cũng không là Ngụy Quân-Ngụy Quyền trước 1975): “..đây
cũng chảng phải chỉ là chuyện “ngày xưa ở miền Bắc” đâu. Sau khi thắng
cuộc (1975-Pnn) “bộ máy tuyên truyền” vẫn tiếp tục bôi bẩn và sỉ nhục
những người lính miền Nam, như thể họ (Người Lính VNCH-Pnn) vẫn còn là
những kẻ thù ác độc và nguy hiểm”. Rảnh, thử xem qua vài đoạn trong một truyện ngắn “Chuyện Vui Điện Ảnh” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư (Sinh 1976; viết văn bắt đầu trước, sau 2000-Pnn).
Nguyễn Ngọc Tư viết về “tai nạn nghề nghiệp” xẩy đến cho một tài tử nghiệp dư, chỉ vì lỡ thủ vai một thằng lính miền Nam:
“Chú Sa diễn vai thiếu úy Cón (nghe cái tên thôi cũng thấy ghét rồi),
một tên ác ôn giết vợ, hãm hại vợ người, tàn sát trẻ nít, huênh hoang
phá xóm phá làng, sau chết vì bị chó điên cắn…” Nhà văn nữ trẻ tuổi gốc người Miền Nam mô tả hình ảnh lính ngụy.. “Khi chú mặc bộ đồ rằn ri vô mình rồi, ông đạo diễn không chê vào đâu được.
Hô máy một cái là nét mặt chú Sa
lạnh như người chết, con mắt trắng dã, lừ đừ, nụ cười bí hiểm. Lúc quay
cận cảnh khuôn mặt chú còn ghê nữa, da sần sùi, u uẩn như da cóc, tay
chân đầy lông lá, cái răng cửa gãy chìa ra một nụ cười chết chóc với lỗ
trống sâu hun hút…” Chú Sa nhập vai lính Ngụy qua vai Thiếu Úy Cón hay đến nỗi: “Hồi
đầu mọi người còn khen chú mặc bộ đồ mắc toi đó (đồ rằn ri-Pnn) coi oai
thiệt, nhưng rồi sau đó nín bằn bặt, người ta quên chú Sa ở hẻm Cựa Gà
đi, chỉ còn lại thằng Cón ác ôn. Thằng Cón cưỡng hiếp vợ một cán bộ Đảng
mình đang mang thai (NNT- Tai Nạn Nghề Nghiệp).
Hai diễn viên Thương Tín và Nguyễn Chánh Tín đã bôi xấu hình ảnh sĩ quan VNCH qua phim ảnh
Sinh năm 1976, viết văn trước, sau 2000 mà mô tả “lính ngụy ác ôn như thế” thì quả thật xứng đáng là “gương mặt (viết văn) trẻ trong năm 2001”.
Bản thân Nguyễn Ngọc Tư hẳn không biết được những điều (rất thực tế)
đơn giản: Thiếu úy Cón (từ tưởng tượng phong phú của một cô gái nhỏ lớn
lên từ thôn quê Miền Nam) KHÔNG HỀ CÓ trong tập thể sĩ quan giữ chức vụ
Phân Chi Khu Trưởng ở các địa phương Miền Nam.
Phân Chi Khu Trưởng không có quân
phục rằn ri (của Biệt Động, Nhẩy Dù, TQLC), và nhận chỉ huy trực tiếp
bởi hệ thống Chi Khu Trưởng (cấp Thiếu, Trung tá)-Tiểu Khu Trưởng
(Trung, Đại Tá). Nên một Thiếu/Trung úy giữ chức vụ Phân Chi Khu Trưởng
dẫu “ác ôn” đến độ nào cũng không thực hiện được thành tích “cưỡng hiếp vợ một cán bộ Đảng mình đang mang thai”! Không bao giờ có được! Không hề có!! Khổ thay, “nhà văn Nguyễn Ngọc Tư” là sản phẩm thuần thành lớn lên từ mái trường gọi là xã hội chủ nghĩa (hoàn chỉnh) sau 30/4/1975! Biết trách ai giờ đây?!
Nhân vật gọi là Thiếu úy Cón của Nguyễn Ngọc Tư không phải tự nhiên hình thành?! Thiếu úy Cón được “tái sáng tạo” từ “bọn sĩ quan Ngụy hèn kém” trong Tháng Ba Tây Nguyên của Nguyễn Khải (1930-2008). Khải là “nhà văn lớn” của Hà Nội mà nhà phê bình Vương Trí Nhàn ở đấy có nhận định: “Một Nguyễn Khải khôn khéo giả dối và một Nguyễn Khải thành thật trắng trợn”. Và sau khi Khải chết (2008) thì giới viết văn ở Hà Nội đều đồng ý: “Nguyễn Khải là người nhát, quá nhát. Khải chỉ là khôn vặt, một thứ “tiểu trí” mà thôi.”
Nguyễn Ngọc Tư đến 1976 mới ra đời (ở
thôn quê Miền Nam), nên chắc không thể có được nhận định “sáng
suốt/chính xác” như giới viết văn/lãnh đạo văn nghệ kia (ở Hà Nội) đối
với Nguyễn Khải, nên cô ta đã có kết luận chắc nịch về “bọn ngụy quân”: “Cái
“tai nạn” riêng của chú Sa (qua vai thiếu úy Cón) không chỉ xẩy ra
trong phạm vi của một con hẻm nhỏ…”, “Nhưng còn hàng triệu thằng lính
miền Nam cùng vợ con, thân nhân của chúng – không chỉ phải chịu đựng sự “ngại ngần ác cảm” của đám đông (vốn người Miền Nam) mà còn bị Nhà nước Cách mạng kỳ thị (và miệt thị) không biết đến bao giờ!” – Nhận định của Tưởng Năng Tiến.
Ba.
Chính sách triệt hạ “Ngụy Quân-Ngụy Quyền-Ngụy Dân”
Ca sỹ trẻ tuổi Hanni Phạm, công dân
Úc gốc Việt thuộc nhóm NewJeans tham dự Lễ trao giải The Fact Music
Awards 2022 ngày 08 Tháng Mười 2022 tại Seoul, Đại Hàn là tâm điểm của
lời kêu gọi “tẩy chay” vì gia đình Hanni bị đánh giá là “Lý lịch không sạch/gốc Việt Nam Cộng Hòa” – Quốc gia bị cộng sản Bắc Việt đánh chiếm từ 30/4/1975. Cháu Hanni bị cáo buộc “tội”:
“Mang tư tưởng chống Cộng cực đoan, xuyên tạc lịch sử đất nước, và cổ
vũ hành động xâm lược, thảm sát của lính Úc tại Việt Nam trước 1975…”
Hanni Phạm thuộc “Thế hệ thứ ba/công dân Úc gốc Việt” – Thế hệ người Việt sinh trưởng ở hải ngoại sau 1975 hoàn toàn không liên hệ với Người-Chế Độ VNCH trong tất cả mọi yếu tố, điều kiện chính trị, xã hội, văn hóa. Nhưng bởi Hanni là “thành phần chủ yếu-đối tượng chính của Nghị quyết 36” Vì “Đảng
và Nhà nước luôn luôn coi cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài là một
bộ phận không tách rời, và là một nguồn lực của cộng đồng dân tộc Việt
Nam..”
Do nhận định (đúng thực tế) nầy, Hà Nội đã đề ra chính sách (rất cần thiết để thu lợi lớn) qua Nghị Quyết 36: “Không phân biệt dân tộc, tôn giáo, nguồn gốc xuất thân, địa vị xã hội, lý do ra nước ngoài..” Nhưng cuối cùng, tất cả những nội dung “tốt đẹp” nầy qua sự kiện “tố khổ” Hanni Phạm với tội danh “TỘI VNCH” đã bày ra sự thật tệ hại: Nghị Quyết 36 hoàn toàn là một nội dung/tinh thần man trá.
Sự việc tố khổ Hanni Phạm mang “tội VNCH”
như trên không xẩy ra đơn lẻ, riêng biệt đối với một cá nhân nhỏ tuổi
trong giới ca nhạc, nhưng xẩy ra cùng lần, đồng hòa nhịp vào kịch bản ác
độc, lạc điệu, hạ tiện: Đầu Tháng Hai 2023, dịp Tết Âm lịch Quý Mão,
nơi đồi Charlie ở Kontum, chiến địa Cố Đại tá Tiểu đoàn Trưởng 11 ND
Nguyễn Đình Bảo đã hy sinh, 14 Tháng Hai 1972.
Sau nửa thế kỷ tàn cuộc binh đao,
chiếc miếu nhỏ trên Đồi Charlie, nơi nhang khói cho anh hồn tử sĩ tử sĩ
quân đội VNCH (kể cả người chết của quân đội Miền Bắc/Ai phân biệt cho
người chết thuộc về bên nào?) đã bị đập phá tan nát. Xung đột quân sự
Bắc-Nam, vết thương chiến tranh tưởng như đã được khép lại sau hơn 50
năm, nhưng hóa ra vẫn bị khoét sâu, tươm máu. Chiến trận Charlie, Tháng
Tư 1972; Miền Nam sụp đổ, Tháng Tư 1975; Nghị quyết 36 được ban hành,
Tháng Ba 2004.. Nhưng cháu Hanni Phạm bị tố khổ, miếu tưởng niệm Đại tá
Bảo, chiến binh nhảy dù Tiểu đoàn 11 bị san bằng vào dịp Tết, đầu năm
2023! Tại sao và từ đâu?
Kết từ.
Từ cáo buộc ngụy tạo “Khủng bố tại Little Sài Gòn/Terror in Little Saigon”
qua phim ảnh phản chiến Mỹ (có sự tiếp sức của người ở Hà Nội), đến sân
khấu trình diện âm nhạc của Hanni Phạm ở Seoul, miếu thờ Cố Đại tá Bảo
trên đồi Charlie chắc chắn không phải là những sự việc nhỏ nhặt đơn lẻ,
riêng biệt do một vài cá nhân, nhóm cá nhân, tổ chức tư nhân ở một địa
phương thực hiện – Tất cả phải được tổ chức, điều động, thực hiện từ một
TỔ CHỨC:
Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng CS nơi Hà Nội – Tổ chức nầy luôn ở thế tiến công – Tiến công “Kẻ Thù” – Đối tượng bắt buộc phải có. Người dân dưới chế độ xã hội gọi là chủ nghĩa xã hội tại VN cũng được tập dần thói “sát thủ”. Công dân Úc gốc Việt, Hanni Phạm, người chết Nguyễn Đình Bảo, tử sĩ Tiểu đoàn 11 ND cần phải đưa ra “đấu tố” để hiện thực câu khẩu hiệu “kẻ thù nào cũng đánh thắng”. Không có đối tượng gọi là “kẻ thù”, người và chế độ cộng sản không thể tồn tại! Họ không “hòa giải” với bất cứ ai kể cả “đồng chí” của họ – Không bao giờ.