Con gái tôi vừa đi học về, mặt đầy phấn khích xen lẫn suy tư.
Nó kể cho tôi nghe về một trò chơi trong lớp sử mà thầy giáo bày ra.
Thầy đi quanh lớp, thì thầm với từng học sinh rằng: “Em là phù thủy” hay “Em là người thường.”
Rồi thầy ra luật:
– “Các em hãy lập nhóm đông nhất có thể. Nhưng chỉ cần trong nhóm có một phù thủy thôi, cả nhóm thua hết.”
Ngay lập tức, không khí thay đổi.
Những ánh mắt dò xét.
Những câu hỏi dồn dập: “Có chắc là mày không phải phù thủy?”
Những tiếng xì xào, những bàn tay chỉ trỏ.
Có nhóm gom được nhiều bạn, nhưng đa phần tách ra thành những nhóm nhỏ khép kín.
Những đứa tỏ ra lưỡng lự hay khác biệt lập tức bị loại bỏ.
Chỉ vài phút trước, cả lớp vẫn là bạn bè. Giờ đây, họ nhìn nhau bằng ánh mắt xa lạ.
Đến lúc mọi nhóm đã hình thành, thầy giáo mỉm cười:
– “Rồi, bây giờ phù thủy giơ tay lên.”
Nhưng… không một ai giơ tay.
Cả lớp ngơ ngác, nhao nhao:
– “Ủa, thầy lừa bọn em à? Thế thì trò chơi này hỏng rồi còn gì!”
Thầy chỉ chậm rãi đáp:
– “Có thật sự cần có phù thủy không? Ở Salem ngày xưa, liệu có phù thủy thật không, hay chỉ là mọi người tin vào điều được nói?”
Khoảnh khắc ấy, cả lớp im phăng phắc.
Các em chợt hiểu: không cần một kẻ thù nào hiện hữu. Chỉ cần gieo vào đầu người ta nỗi sợ và sự nghi ngờ, cộng đồng sẽ tự rạn nứt, tự chia rẽ.
Và chẳng phải ngoài kia, chúng ta cũng đang lặp lại đúng kịch bản ấy sao?
“Phù thủy” giờ đây mang những cái tên khác: bên này – bên kia, tự do – bảo thủ, tiêm rồi – chưa tiêm.
Nhãn mác đổi thay, nhưng trò chơi thì vẫn thế: gieo sợ hãi, khơi chia rẽ, rồi đứng nhìn niềm tin sụp đổ.
Thầy giáo khép lại bằng một lời nhắc:
– “Nguy hiểm chưa bao giờ là phù thủy. Nguy hiểm thật sự là những lời đồn, là nỗi sợ, là sự nghi ngờ len lỏi vào trái tim chúng ta.”
Và đó mới chính là bài học lớn:
Chúng ta chỉ thật sự thua khi đồng ý bước vào trò chơi săn phù thủy.
Còn thắng – chính là khi ta dám khước từ nỗi sợ, và giữ trọn niềm tin vào nhau.
---
Đừng để nỗi sợ biến bạn bè thành “phù thủy”. Kẻ thù thật sự không phải con người, mà là sự nghi ngờ trong lòng
No comments:
Post a Comment